Saturday, May 30, 2015

Wednesday, May 27, 2015

Nhẫn



Người xưa có câu: “Nhẫn được cái tức một lúc, tránh được mối lo trăm ngày”. Câu nói này quả thực là đúng đắn muôn phần.
Xưa có một người tên là Tô Thành, nhà ở huyện Trâu Bình (Trung Quốc), trước nay luôn vui vẻ hành thiện giúp người, thường hay làm những việc có lợi cho người khác.
Trên một con đường cách thôn trang Tô Thành ở khoảng 10 dặm có một cây liễu rất to, cành lá xum xuê. Những người đi qua con đường này thường hay ngồi nghỉ chân, hóng mát dưới gốc cây.

thiền, phuc bao, Nhẫn nhịn, làm việc tốt,

Mùa hè năm đó, trời vô cùng nóng nực. Tô Thành đi từ huyện về nhà, khi đi ngang qua cây liễu bèn dừng lại, cởi áo, bỏ nón hóng gió cho mát.
Lúc đó có một cụ già đi từ phía Đông tới, đi bộ rất nhanh, đến cả người trẻ cũng khó mà theo kịp.
Khi đến gần Tô Thành, người này lẩm nhẩm: “Hôm nay thời vận không tốt, đi cả nửa ngày trời mà chưa kiếm được xu nào. Giờ gặp được gốc cây này, phải tranh thủ nghỉ ngơi một lát mới được. Tiện thể bói cho cây này một quẻ, xem vận mệnh của nó thế nào?”
Một lúc sau cụ già thất kinh nói: “Thực là xui xẻo. Cây liễu này sắp bị chặt rồi, giống như bói quẻ cho người chết vậy”. Sau đó vừa than thở vừa lặng lẽ rời đi.
Ban đầu Tô Thành cho rằng ông lão này lẩm cẩm, nói năng nhảm nhí nên chẳng để tâm. Nhưng một lúc sau thấy một đám người cầm cưa đi tới nói: “Giờ phải đốn cái cây này đi rồi”.
Tô Thành vô cùng kinh ngạc, bèn hỏi: “Vào mùa hè trời rất nắng, nếu chặt cây này đi rồi những người lữ hành qua đây sẽ không có chỗ để nghỉ chân nữa”.
Những người đó nói: “Người chủ của cái cây này đã bán nó rồi, còn cách nào đây!”
Tô Thành nói: “Tôi sẽ mua cái cây này với giá cao hơn giá cũ mà các anh mua, như thế có được không?”
Họ nói: “Đương nhiên là được rồi” và hẹn nhau ngày hôm sau sẽ lập điều khoản mua lại cây liễu.
Tô Thành thầm nghĩ, ông lão khi nãy có thể biết trước được việc cái cây sắp bị đốn lẽ nào là thần tiên? Nhưng nếu là thần tiên sao lại không thể bói ra được có người sẽ mua cái cây này?” Nghĩ vậy nên bèn vội vã đuổi theo.
Chạy theo một lúc thì gặp được cụ già ban nãy. Tô Thành bèn hỏi: “Hồi nãy tiên sinh bói cái cây đó sắp chết, sao chẳng chuẩn chút nào?”
thiền, phuc bao, Nhẫn nhịn, làm việc tốt,

Ông lão đáp: “Cậu nói đúng, ta bói được là nhất định sẽ có người mua cái cây đó, nhưng người tốt như vậy trên đời này quả thực rất hiếm rồi, nên lúc đó ta không dám quả quyết”.
Tô Thành nói: “Người mua cái cây đó chính là tôi”.
Ông lão nói: “Làm việc tốt như vậy, tiên sinh nhất định sẽ gặp nhiều chuyện may mắn”.
Tô Thành nói: “Thỉnh tiên sinh xem bói cho một quẻ, xem xem tương lai của tôi sẽ như thế nào?”
Ông lão nói: “Chuyện đó khoan hãy nói, bởi tiên sinh hôm nay sẽ gặp tai họa. Nhưng nếu tiên sinh có thể nhẫn được việc mà thiên hạ không thể nhẫn thì sẽ tránh được họa này”.
Tô Thành nghe vậy liền vội vàng trở về nhà. Về đến nơi liền thấy vợ mình và một thanh niên trẻ đang nằm ôm nhau giữa thanh thiên bạch nhật. Tô Thành lập tức nổi cơn thịnh nộ, rút đao ra chuẩn bị chém chết 2 người. Nhưng đột nhiên nhớ tới lời giận của ông lão ban nãy, Tô Thành bèn nguôi giận, lay vợ dậy hỏi rằng: “Mau tỉnh dậy đi, là ai nằm ôm nàng giữa ban ngày vậy?”alt
Vợ Tô Thành bèn nói: “Còn ai vào đây nữa. Chàng nghĩ ai có thể ngủ trên chiếc giường này?”
Tô Thành nói: “Có thể ngủ trên chiếc giường này, ngoài nàng ra chỉ có ta và con gái ta!”
Vợ Tô Thành nói: “Thì đúng thế. Sao chàng hỏi lạ vậy?”
Tô Thành nhìn kỹ lại, quả nhiên là con gái của mình, bèn cười mà rằng: “Con gái ta sao lại mặc y phục của con trai thế này?”
Vợ Tô Thành nói: “Hôm nay là sinh nhật thiếp, vì chàng không có nhà nên thiếp bèn cùng con gái trêu đùa, giả mặc y phục của nam nhi để chơi trò phu thê giao bái”.
Tô Thành nói: “Hôm nay mẹ con nàng suýt mất mạng dưới tay ta, may được một vị tiên nhân chỉ giáo mới tránh được họa này”.alt
Sau đó Tô Thành bèn kể lại cặn kẽ đầu đuôi câu chuyện cho vợ con nghe. Vì làm việc thiện nên năm đó Tô Thành sinh con trai, đến khi cháu nội chào đời mới tạ thế.
Qua câu chuyện này có thể thấy hành thiện và đại nhẫn quan trọng như thế nào trong tiến trình sinh mệnh của con người. Hành thiện có thể tích âm đức từ đó nhận được phúc báo. Còn đại nhẫn giúp con người hóa giải ân oán, hận thù để từ đó thay đổi vận mệnh.


Sunday, May 24, 2015

ĐÃ CHẾT TRONG MỘT CHIỀU MƯA !!!











Ăn rau muống không chú ơi?
Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.
– Ăn hộ tôi mớ rau…!
Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. “Mình thương người thì ai thương mình” – cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.
– Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.
– Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!

Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.
Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:

– Rau này bà bán bao nhiêu?
– Hai nghìn một mớ – Bà cụ mừng rỡ.

Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.
– Sao chú mua nhiều thế?
– Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!

Rồi gã cũng nhấn ga lao đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.
Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ…
– Nghỉ thế đủ rồi đấy!
Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ.
Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ.
Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế.
Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.
Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:
– Bà bán rau chết rồi.

– Bà cụ hay đi qua đây hả chị?
– chị bán nước khẽ hỏi.
– Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác.
– Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.
Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.
Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia. Gã không ngờ…!
P/S
Trong cuộc sống bộn bề và vất vả, mỗi người đều có sự yêu thương, quan tâm của những người thân yêu, những người xung quanh chúng ta. Vậy đã bao giờ bạn ngồi nghĩ lại xem mình đã làm được gì, mình có thờ ơ trước hình ảnh của những con người thấp bé và khó khăn đang sống dưới đáy xã hội. Xin hãy ngoảnh lại và dừng chân nếu như bạn thấy ai đó đang gặp khó khăn. Đừng bao giờ thờ ơ và coi như không nhìn thấy điều gì.


( Sưu tầm )

Sunday, May 10, 2015

Nhớ Mạ.





Ngày sinh nhật Mạ 94 con phone về thăm Mạ. Câu hỏi đầu tiên là con hỏi "Mạ khỏe không?" Sung sướng nhận được câu trả lời "Mạ khỏe con ạ". Và để kiểm tra trí nhớ của Mẹ con hỏi " Mạ có nhớ còn 2 ngày nửa là ngày gì không?". Mẹ trả lời "Ngày kỵ Mẹ của Mạ mà không nhớ sao con?" Mạ trả lời với lời âm điệu trầm buồn. Dù không nhìn thấy Mẹ nhưng con biết có những giọt nước mắt đang chợt tuôn trào trong mắt Mẹ. Mẹ đang nhớ Mạ. Rồi Mạ bắt đầu kể về những ngày tháng năm xưa, những kỷ niệm về Mệ ngoại.

Với con đang có Mẹ thọ hơn 94 tuổi nhưng Mạ ơi! Thời gian con sống cùng Mạ trong một mái nhà nếu tính theo năm là không đủ tròn đầy đầu những ngón tay. Lớn lên bắt đầu học mẫu giáo là con ở xa Mạ rồi, Mạ bận buôn bán trên phố Phan Bội Châu con phải về ở Bao Vinh để đi học. Con còn nhớ mãi trong lòng hằng tuần cứ 2 ngày cuối tuần là con được gần Mạ. Chiều thứ sáu là ngày con trông đợi nhất vì biết rằng mình sắp được ở bên Mạ. Con tắm rửa xong là ra ngồi trước hiên nhà, đôi mắt ngước lên cầu Bao Vinh để trông mau thấy Ba lái xe từ phố về đón con lên. Có những hôm Ba bận việc về trể là con rất hồi hộp và trông mong. Nhắm đôi mắt lại một lát rồi mở ra để thấy trời vẩn còn sáng, vì có nhiều hôm nếu trể quá, Ba ở lại Bao Vinh đến sáng thứ bảy mới chở cho con lên thăm Mạ. Đó là kỷ niệm nhớ Mạ của con mà không bao giờ con quên.

Thế rồi năm qua khi Minh hết kỳ nghỉ sinh trở lại làm việc có những đêm nằm ôm Alba ngủ mà thấy thương cho đứa cháu ngoại, với ba mẹ thì 7:30 hay 8:00PM là ngủ rồi nhưng với ông bà ngoại Alba cũng phải hơn 9:00PM. Có những lần nghe tiếng động đâu đó là nói "Mommy về". Mới tuần trước thôi, đã tắt đèn bảo nằm xuống ngủ thì lồm cồm ngồi dậy nói "Alba dậy lạy Phật". Ông bà ngoại chào thua cháu vì con "Nhớ Mạ".

Mother's Day 2015




Saturday, May 2, 2015

Cho Em Quên Tuổi Ngọc - Bạch Yến & Trần Thu Hà








C'est toi qui emportes mon coeur
au firmament et qui me fais envie
a` chaque instant, a` chaque moment.
Il n'y a que la mort qui change mon sort.

C'est toi qui veux oublier tous nos souvenirs
et qui fais vite pa^lir mon doux sourire.
A` cause de toi,
j'entends murmurer les feuilles jaunies
Dans le reve tout est fleuri
Dans la vie tout est fini.

Chagrin, chagrin, c'est toi qui me tourmentes
et me poursuis a` l'infini.
Amour, tu me delaisses, tu t'enfuis, tu t'enfuis
Amour, je ne peux plus te voir
Tu sais pourquoi!

Mais le bonheur ne dure qu'un seul soir
Il ne reste que ton image
gravee dans ma me'moire.

Cho em quên cơn mộng ảo xa xôi thơ ngây ngày nào
Em quên được phút trong tay mưa bay dạt dào
Ðến muôn đời sau em không còn nhớ yêu thương bên nhau lần đầu

Cho em trao một lời cuối ăn năn quê hương tội tình
Em xin được khóc cô đơn ôi thân phận mình
Thế gian còn ai ? Em xin từ giã thơ ngây xuôi theo dòng đời.

Hơi men nồng cũng chẳng đủ say
Thêm cho đầy giấc mộng chua cay
Có nhớ phút giây lầm lỡ
Uống cho thật say
Uống quên ngày mai
Thế gian đổi thay
Quanh ta có ai
Ðời còn chi trong tay

Mai đây khi hoa tàn úa xanh xao phong ba dập vùi
Em xin nằm xuống mang theo con tim ngậm ngùi
Giấc mơ nhỏ nhoi đưa em vào cõi thiên thu yêu thương đời đời ...