Những lúc gió mùa Đông Bắc trở về, Huế lại mưa liên miên, ngày nối ngày,
đêm liền đêm, cứ mưa mãi chẳng tỏ chút lòng thương xót cho người Huế.
Thường thì sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng ở Huế trong mùa Đông này lại khác, sau cơn mưa, trời lại lạnh thêm khá nhiều ngày, rồi mới bắt đầu sáng hưng hửng một chút.
Thường thì sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng ở Huế trong mùa Đông này lại khác, sau cơn mưa, trời lại lạnh thêm khá nhiều ngày, rồi mới bắt đầu sáng hưng hửng một chút.
Đã nhiều ngày rồi, Huế vẫn mưa và lạnh quá!
Khi những đợt không khí lạnh đáo qua, Huế lạnh buốt, so với các nước khác, thì cái lạnh này chẳng đáng là bao, nhưng với người
Huế, thì như thế đã là lạnh quá rồi, mức độ thích nghi của người Huế
chỉ có thế mà thôi, nhưng dù sao cũng chịu đựng giỏi hơn người Việt ở
một vài nơi khác đến Huế, và cũng giỏi hơn những người Huế đi xa đã
nhiều năm, vào định cư ở miền Nam, thì khi trở về Huế trong mùa Đông này
hóa ra là vô cùng khổ sở để chịu đựng khí lạnh và những cơn mưa Đông
dài lê thê.
Đêm mùa Đông ở Huế
trầm lặng vô cùng, chẳng mấy ai ra khỏi nhà giữa cơn mưa và hơi lạnh bao
phủ, chẳng có chi cấp bách thì ở nhà coi ti vi, trùm mền đọc sách, ấm
áp là thế, êm ái là thế...để rồi thỉnh thỏang chợt nao nao nghe có tiếng
ai đi ngoài mưa gió, đêm hôm khuya khoắt thế này, tiếng rao hàng, tiếng
đạp xe lách cách... như chùng xuống hòa lẫn trong âm thanh trầm bỗng
của mưa, âm thanh nghe như khắc khoải, nghe như mòn mỏi, nghe như năn
nỉ, thiết tha. Nhưng khuya rồi, và có lẻ nhà ai cũng có sẵn trong tủ vài
ba thức ăn dự trữ, nên dù cho có xót xa tiếng chân của ai đi ngoài đêm
tối, thì cũng ngậm ngùi mà âm thầm ...làm lơ như chưa nghe thấy bao giờ!
Mưa vẫn còn rơi, gió
chưa thôi buốt lạnh, đêm Đông Huế vẫn buồn lặng lẻ. Hòa quyện trong
tiếng mưa lúc chùng lúc thẳng, thỉnh thỏang có tiếng gió sàn sạt quét
qua hàng lá đong đưa ép sát trên mái hiên, dường như có tiếng ai đang
khe khẽ thở dài:
Thương ai về xóm vắng
Đêm nay thiếu ánh trăng
Đôi vai gầy ướt mềm
Người lạnh lắm hay không.
Đêm đang lười biếng
trải dài trong bóng tối, thời gian thả từng tiếng đong đưa, đều đặn,
chẳng còn phân định được ranh giới của các cột mốc thời gian trong đêm
khuya. Chỉ còn lại những nổi niềm cùng nhịp điệu, nghe tiếng mưa mà thao
thức âm thầm, cũng có những tâm trạng trở trăn, mưa trong đêm vắng cứ
như là lời tâm sự nỉ non đã rơi vào vĩnh hằng của cố nhạc sĩ Trịnh Công
Sơn đang văng vẳng đâu đây, xa mà gần, gần nhưng đã rất xa...
Mưa lạnh lùng
rơi rớt giữa đêm về
Nghe não nề
Mưa kéo dài lê thê
những đêm khuya lạnh ướt mi…
No comments:
Post a Comment