Cho đến bây giờ, sự ra đi của mạ, sự ra đi của anh vẫn là hai nỗi
đau khủng khiếp không gì bù lấp nổi cho tất cả anh chị em chúng tôi.
Ngày mạ mất, anh tôi viết “Đường xa vạn dặm”.
Ngày mở cửa mạ, là 49 ngày theo phong tục của Việt Nam, anh tôi mang
theo bản nhạc đó bên người, cầm guitar ngồi hát bên mộ mạ. Hát xong rồi
đốt. “Mẹ bỏ tôi đi đường xa hoạn nạn/ Giấc ngủ chưa tròn mẹ bỏ tôi
đi/… Mẹ bỏ con đi đường xa vạn dặm”. Cho đến bây giờ, sự ra đi của mạ,
sự ra đi của anh vẫn là hai nỗi đau khủng khiếp không gì bù lấp nổi”.
1. Mạ tôi – bà Lê Thị Quỳnh vốn là hoa khôi của trường Jeanne D’Arc
(Huế). Hồi đi học, mạ được rất nhiều người để ý nhưng phải lòng ba tôi.
Ngày đó, ba viết thư tình cho mạ nhiều lắm. Đến nỗi, ba mất mấy chục năm
sau, thư ba viết mạ vẫn còn giữ nguyên y. Khi chúng tôi lớn lên, lâu
lâu vẫn thấy mạ mang hộp thư ba viết ra phơi nắng cho đỡ ẩm mốc.
Mặc dù người không còn nhưng quần áo, giày dép của ba, mấy chục năm
sau đó vẫn như vừa mới đây. Mỗi tuần, mạ đều mang giày ba ra đánh xi và
hong nắng. Lúc dọn bàn ăn, bao giờ, mạ cũng để ra một cái ghế trống và
một phần ăn trên bàn. Và thể nào, cũng rót thêm một ly rượu chát mời ba
về. Ba không may bị tai nạn rồi mất. Khi đó ông mới 39 tuổi. Mạ tôi ở
tuổi 34, trở thành góa phụ một mình với 8 người con nhỏ. Anh Sơn lúc đó
vừa mới 16 tuổi. Mạ tôi và anh tôi, hai con người nhỏ bé, yếu ớt nhất
của cuộc đời.
Thời ba vào Sài Gòn, có quen ông Đồng Khánh – chủ tiệm xe lớn nhất
Chợ Lớn thời đó. Ba bắt đầu mở tiệm kinh doanh xe đạp, ở Sài Gòn đặt tên
là Quỳnh Sơn (tên mạ và tên anh Sơn ghép lại), ở Huế là Thanh Tâm (tên
ba và chị gái tôi ghép lại).
Sau khi ba mất đi, để lại một sản nghiệp lớn. Tuy nhiên, anh Sơn và
anh Hà (anh thứ 2) không may bị thương rồi đổ bệnh trong một lần tập
Judo với nhau, mạ phải mời bác sỹ người Pháp chữa bệnh cho hai anh.
Đồng thời, mạ cũng phải đi đi về về giữa Huế và Sài Gòn gặp ông Đồng
Khánh để bàn chuyện làm ăn, tiếp tục duy trì tiệm xe. Ngoài xe đạp, cửa
hàng nhập thêm xe gắn máy, ví dụ như xe Gobel, xe Velo Solex…
Một mình mạ chạy xuôi chạy ngược lo cho đàn con, vừa phải lo kiếm
tiền. Nhà tôi lúc đó khá giả lắm, về Huế hỏi tiệm xe Thanh Tâm hầu như
ai cũng biết. Mặc dầu bận thế nhưng cuối tuần, lúc nào, mạ cũng thu xếp
công việc để dắt các con đi chùa và ra thăm mộ ba. Rất đều đặn, thành
thói quen. Mạ tụng kinh mỗi ngày. Ngồi bên cạnh lúc nào cũng có anh Sơn.
Có lẽ từ đó, ngay từ nhỏ, mấy anh em trong nhà đã thấm đạo Phật rồi.
Mạ tôi lúc nào cũng đem kinh Phật ra dạy dỗ con cái. Mạ nói sống hay rồi
thì phải sống hay hơn. Sống đẹp rồi thì phải sống đẹp hơn.
Anh tôi từ nhỏ tới lớn thường học trường Tây. Lúc đó, giấy tờ cũng đã
xong xuôi để chuẩn bị đi Pháp học. Nhưng ba mất đột ngột nên anh đã
quyết đinh ở lại để giúp mẹ, dạy dỗ các em. Anh trở thành người bạn,
người đồng hành bên mạ.
Mạ đội 8 người con trên đầu đi qua bao nhiêu bão tố của cuộc đời.
Chúng tôi có ngày hôm nay cũng là do công mạ dạy dỗ. Mạ là tấm gương cho
con cái noi theo. Mạ làm tất cả mọi việc để nuôi con và vẫn có thì giờ
làm từ thiện. Mạ luôn dạy con lộc bất tận hưởng, luôn chia sẻ với người
nghèo.
Chúng tôi còn nhớ như in, ngày mạ mất, đại diện của 67 ngôi chùa trên
toàn lãnh thổ Việt Nam đến niêm hương. Lúc đó, các anh chị em rất ngạc
nhiên hỏi sao biết mạ con mất. Họ bảo rằng: từ năm 1975 tới giờ, mạ các
con là người gửi gạo hằng tháng cho các chùa.
2. Mạ là một người văn hay chữ tốt. Bà làm thơ hay và hát cũng hay
nữa. Cái tiếc nhất là qua bao nhiêu biến cố của chiến tranh, từ năm 1968
đến mùa hè đỏ lửa 1972, gia đình phải di tản trong tinh thần hoảng
loạn, ra đi tay không, chẳng mang theo được bất cứ thứ gì. Tất cả tài
liệu, hình ảnh mất hết. Thật đáng tiếc.
Mặc dù không còn giữ lại được thứ gì nhưng trong trí nhớ của các con,
mạ hay đọc thơ và nói về Kim Vân Kiều Truyện, nói về Truyện Kiều. Mạ
bình luận hay lắm. Chúng tôi hồi đó chưa học tới Truyện Kiều nhưng đã
hiểu về Truyện Kiều rất nhiều vì ngày nào cũng được tiếp xúc qua mạ.
Chúng tôi nghĩ, để có được một người như anh Sơn, không phải tự nhiên
được. Anh lớn lên trong một môi trường giáo dục văn minh thời đó, hấp
thụ triết lý Đông – Tây, lại nhận được tình cảm của ba mạ, lại là người
chứng kiến tất cả những thăng trầm của gia đình, của đất nước nên anh
Sơn ngay từ nhỏ đã là một con người khác thường.
Mỗi lần anh viết xong một bài nhạc, người anh “khoe” đầu tiên là mạ.
Lúc nào cũng thế, anh bảo, mạ ơi, Sơn mới làm được bài này, mạ nghe… Mạ
là người rất tế nhị. Nghe xong, mạ nhẹ nhàng nói Sơn ơi, mạ nghĩ nếu chữ
đó Sơn dùng thử chữ này thì Sơn nghĩ sao.
Bây giờ ngẫm lại, mạ thì không có gì để nói thêm được nữa. Đó là một
người đàn bà đẹp, giỏi giang và suốt cả cuộc đời hi sinh cho chồng con.
Khi mạ mất, mọi người từ anh Sơn xuống tới tôi, không ai nói với nhau
điều gì mà ai cũng chỉ muốn đi theo mạ. Anh Sơn cũng đổ bệnh luôn từ
ngày đó. Trong 3 ngày tang lễ, 8 anh em chúng tôi từ người bình thường chỉ còn
da bọc xương. Để thấy rằng, mất mát đó đã đến tận cùng. Chúng tôi nằm
quanh quan tài mạ, cứ thế, cứ thế.
Sau này, khi anh Sơn mất đi, cảm giác đó lại quay về lần nữa. Trong
cuộc đời này, chưa bao giờ chúng tôi nghĩ sẽ mất mạ, mất anh. Đó là 2
trụ cột, 2 chỗ dựa đầy bao dung, thành kính nhất của cuộc đời này. Khi
mất đi rồi, nỗi đau khủng khiếp lắm, không ngôn từ nào diễn tả hết được.
Ba mạ và anh Sơn ai cũng nghiêm khắc trong việc dạy dỗ. Tôi nhớ mạ có
lần kể, ngày xưa, trên bàn ăn, ba và mạ ngồi đầu bàn, hai bên là các
con. Ba dạy các con ngồi ăn, cái tay phải để như thế nào, khi có người
lớn ngồi cùng bàn, không được phép để 2 cái tay lên trên bàn ra sao, khi
người lớn nhất đụng đũa vào đĩa nào thì các con mới bắt đầu được phép
đụng đũa vào đĩa đó.
Mạ dạy các con ngủ dậy phải mở mùng ra xếp thẳng bỏ vào tủ, ga giường
4 góc phải thẳng. Nếu không phải giờ ngủ thì không được phép lên
giường. Lí do: Chỉ được ngủ khi đúng giờ ngủ. Nếu không phải giờ ngủ,
chỉ được phép ngồi trên ghế đọc sách hay làm gì thì làm, nhưng tuyệt
nhiên không được leo lên giường.
Thứ nữa, cuối tuần là ngày nghỉ học, ngủ dậy phải tắm, các anh bận áo
sơ mi, bỏ vào quần tây đàng hoàng; con gái thì phải thay bộ đầm, không
được mặc pyjama. Nên nhiều lúc, có người qua chơi thấy anh Sơn ăn mặc
chỉnh tề, hỏi anh đi đâu vậy.
Nguyên tắc này được truyền lại đến đời con cháu chúng tôi. Mạ mất,
anh Sơn trở thành “mạ” của chúng tôi. Anh dạy chúng tôi “dạ – thưa”, dạy
chúng tôi làm người, sống hay, sống đẹp. Bài học ngày xưa mạ dạy, bây
giờ anh tôi làm thay.
Anh Sơn là một người ai cũng biết là hiền lành, nhân ái, nghệ sỹ.
Nhưng trong gia đình, anh rất nghiêm khắc đối với các em. Anh hay nói,
sau nầy với các em, anh thấy rất là thương vì lúc ba mất, các em còn nhỏ
nhưng anh lúc nào cũng sợ, sợ trách nhiệm nặng nề, sợ các em hư hỏng,
nhất là em gái.
Anh thấy tự có lỗi nếu để điều đó xảy ra nên anh rất nghiêm khắc kỷ
luật. Anh dạy em gái ăn uống, đi đứng, nói chuyện ra sao. Anh bắt chúng
tôi mỗi ngày tập đi, để sách nặng trên đầu, đi thẳng theo đường ô ca-rô.
Rồi anh bảo, con gái đi hai cái chân như thế nào là rất xấu. Anh dạy
con gái phải mặc áo kín. Anh Sơn ảnh hưởng mạ, ảnh hưởng ba. Dưới sự chỉ
dạy của anh, chúng tôi thường có thời khóa biểu và ai cũng phải làm
theo răm rắp. Cuối tuần mới được tiếp bạn 15 phút. Lúc đó khủng khiếp
lắm. Nhưng giờ nhìn lại, bao nhiêu cái tế nhị, cái tốt trong cuộc sống
mà chúng tôi có được ngày hôm nay là nhờ mạ, nhờ anh.
3. Đôi khi chúng tôi nghĩ, đời mình hóa ra cũng dở. Vì không làm được
như lời mạ, lời anh chỉ dạy. Cũng vì mặc cảm đó in sâu vào tâm cảm của
mấy anh chị em nên sự ra đi của mạ, của anh Sơn mang đến một nỗi buồn
đau, một mất mát thật lớn.
Mạ tôi mất khi anh Sơn ở tuổi 50. Anh tôi viết Đường xa vạn dặm nghe
thắt lòng. “Mẹ bỏ tôi đi, đường xa vạn dặm/ Mẹ bỏ con đi đường xa mịt
mùng”. Ngày mở cửa mạ, là 49 ngày theo phong tục của Việt Nam, anh tôi
mang theo bản nhạc đó bên người, cầm guitar ngồi hát bên mộ mạ. Hát xong
rồi đốt.
Cho đến bây giờ, sự ra đi của mạ, sự ra đi của anh vẫn là hai nỗi đau
khủng khiếp không gì bù lấp nổi cho tất cả anh chị em chúng tôi. Tất
cả.
Sau khi mạ mất, gia đình mời thầy về tụng kinh 100 ngày. Tụng đến
ngày thứ 100, có một chuyện lạ đến giờ ai cũng nhớ. Thường thì đúng 6
giờ sáng, thầy mới bắt đầu tụng kinh. Thế nhưng hôm đó, chưa đến giờ, các anh chị em trong nhà đều nghe
thấy tiếng gõ mõ, tưởng là ngủ quên, quá giờ tụng kinh. Lúc chạy xuống
thì không thấy ai hết, đồng hồ mới hơn 5 giờ. Lúc đó, tự nhiên nghe
tiếng chuông, gõ mõ vang rất rõ ràng. Sau hỏi lại thầy, thầy giải thích
trong kinh Phật có những trang đó, giờ phút đó, mạ lên trời.
Chúng tôi không tường tận một cách chính xác hết được những nội dung
trong kinh Phật. Chỉ hiểu nôm na rằng, những người làm điều ác thì sau
khi chết sẽ bị đày xuống địa ngục, ai làm điều tốt thì lên thiên đường.
Trong kinh Phật, tiếng chuông ấy như một lời chào của mạ gửi đến các con
trước khi về cõi an lành.
4. Những mảnh vụn về người đàn bà đặc biệt này được ghi lại theo lời
kể của hai người em gái cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn là nhà thiết kế Trịnh
Hoàng Diệu và ca sỹ Trịnh Vĩnh Trinh. Ngồi trò chuyện tại căn nhà lưu
giữ quá nhiều kỷ niệm, nhìn đâu cũng thành kỷ niệm ấy, tôi hỏi, sống mà
nhớ nhung quá, luyến lưu quá, cũng buồn quá chứ?
“Đúng là đời sống có quá nhiều kỷ niệm thì buồn. Nhưng buồn của thời
trẻ khác. Buồn của những ngày bây giờ khác. Là cái buồn của người đi qua
một cuộc bể dâu. Và có những cái buồn tưởng rằng không thể vực dậy nổi
thì ở tuổi này rồi, mình cũng phải tự tìm lối thoát cho mình”.
Hai cô em gái của nhạc sỹ nói rằng, ông trời chia đều vui buồn cho
mỗi người. Chỉ khác với nhau một điều, đó là mình nhìn về cái buồn, cái
vui đó ở mức độ như thế nào và lối thoát như thế nào. Ngay cả những cái
mình được, mình thấy được quá nhiều thì mình sướng. Người ta thấy được
nhưng chưa đủ thì lại là không hạnh phúc.
Dù rằng, đó là một lần đến với nhân gian hao gầy này hay một buổi nao buồn phiền, “người đi vắng về nơi bế bồng”.
Ngồi trên
phi cơ trên đường từ Cali về Chicago người viết đang luyến tiếc sống lại
những kỷ niệm và những hình ảnh đẹp với những đồng môn trong Đại Hội
Thụ Nhân Thế Giới 2016 và hứa rằng khi về đến Chicago sẽ giành một thời
gian rảnh viết lại những cảm tưởng về Đại Hội.
Rất vui tham dự
Đại Hội Thụ Nhân (Cựu Sinh Viên Viện Đại Học Đà Lạt) Thế Giới 2016 ngày
7,8,9 tháng 10, 2016 tại Nam Cali. Vui vì gần nữa thế kỷ những đồng môn
từ khắp nơi trên thế giới có dịp gặp lại nhau.
Gặp nhau lần này
có nhiều thay đổi nhưng cũng mang lại biết bao nhiêu những kỷ niệm của
thời còn ngồi dưới mái trường Viện Đại Học Đà Lạt trong những giảng
đường như Spellman, Hôi Hữu, thự viện hay dưới những cây thông hoặt trên
đồi v..v.
Một Đại Hội cho thấy nhiều kỷ niệm đa dạng trở về lại
với mọi Thụ Nhân. Một Đại Hội với muôn màu sắc khoe trương của những cặp
Thụ Nhân trong lứa tuổi 60, 70 trong Đêm Nhạc Thính Phòng và Gala cho
thấy già mà còn “gân”, những đôi chân múa may cũng còn nhuần nhuyễn chật
cả sàn nhảy. Những giọng ca vàng của thời sinh viên không thay đổi,
cũng tình tứ, lãng mạn v…v
Dù tuổi đời có cao nhưng khi gặp lại
thì sự trẻ trung lại trở về với mọi người qua những câu chào hỏi rất
thân thiện không khách sáo của cái thời hàn sĩ như: “mày”, “tao” hay
“moi”, “toi” v…v
Gặp nhau có những lúc ngỡ ngàng vì sự thay đổi
của người bạn của mình thấy mặt quen quen nhưng quên mất tên. Điển hình
người viết khi gặp mặt bắt tay một người bạn thấy quen với áo sơ mi hình
chim cò màu rực rở như ở Hawaii trông trẻ trung nhưng không nhận ra
phải coi bảng tên thì lúc đó mới ồ lên à: “Toi là Dân (Lưu Văn Dân) phải
không? Thấy toi còn trẻ dù toi đang trong lứa tuổi quá Thất Thập Cổ Lai
Hy”. Nhưng cũng có những gặp gỡ những người bạn khác thì nhận ra nhau
ngay vì sự thay đổi không nhiều về nhan sắc.
Nhưng dù gì đi nữa
thì Đại Hội cũng là một cuộc họp mặt phải nói là vô cùng ý nghĩa và vui
cho mọi người có cơ hội trở lại với chính mình và với bạn mình sau gần
40 năm xa nhau. Đại Hội cũng là dịp để “Ôn Cố …. Tri Tân”.
Bắt
đầu nhận diện lại những khuôn mặt thân tình từ những năm đầu của khoá
học. Nào là những anh chị em sống trong Lữ Quán Thanh Niên. Nào là những
anh chị em trong Đoàn Sinh Viên Công Tác Xã Hội, trưởng đoàn là Hoàng
Văn Lộc (đang ở Việt Nam) cũng ở Lữ Quán Thanh Niên thường đi công tác
xã hội tại các Buôn người Thượng các tỉnh lân cận như Ban Mê Thuột,
Kontum, Pleiku….. Nào là nhóm Shin cùng nhau làm đề án tập thể ra trường
v…v.
Gặp lại những người bạn trong cùng nhóm đang có mặt trong
Đai Hội thì mọi người không quên hỏi thăm những người cùng trong nhóm
nhưng không có mặt trong Đại Hội này. Điều này cho thấy tình nghĩa đồng
môn còn thắm thiết như thuở nào. Đó là tinh thần “Thụ Nhân”.
Nhóm
ở Lữ Quán Thanh Niên và Đoàn SV Công Tác Xã Hội (LQTN) thấy vắng mặt
những bạn như Kha Tư Giáo (đã chết oai hùng trong trại cải tạo), Lý Đồng
Lương, Hoàng Văn Lộc (Việt Nam), Võ Văn Rọt, Chị-em Nguyễn Thị Kim
Xuyến (chết), Nguyễn Thị Kim Định, Huỳnh Trung Trực. Ban nhạc Leviathan
thì không thiếu ai: Phong, Chung, Lưu, Dân.
Điểm qua nhóm 42 Võ
Tánh mà người viết một thời có ở đó thì vắng mặt Trần Văn Chi, Nguyễn
Thanh Nhàn, Nguyễn Tấn Bữu (Belgique), Trịnh Hiếu Kỳ…
Điểm qua
nhóm Shin thì vắng mặt Sơn râu, trưởng nhóm (Việt Nam), Nhung (chết),
Thuận, Chị Phạm Thị Sáng chỉ có mặt Hùng Beau và Tâm.
Còn nhiều
nhóm dọc trên đường Võ Tánh như 36 VT, 75 VT và đối diện trường trung
học Bùi Thị Xuân như Café T2, nhóm Sivida trong đại học xá, chổ ăn cơm
tháng Ba Duế v..v. Còn một nhóm nữa đáng được chú ý đó là Đại Học Xá khu
B Trần Hưng Đạo mà người viết có một thời gian ở đó. Cuộc sống của anh
em tại đây gần như bụi đời trái ngược với Đại Học Xá trong khuôn viên
đại học có nề nếp hơn. Nói đến đại học xá mà không nhắc đến đại học xá
nữ thì có phần thiếu sót hoặc bị coi là kỳ thị. Đại Học Xá Nữ này rất
hấp dẫn những anh Thụ Nhân thường la cà để gặp bạn gái, người tình của
mình hoặc những Thụ Nhân “còn ế” thì lang thang kiếm đào v…v.
Đặc
biệt có một Thụ Nhân từ Việt Nam qua tham dự đó là anh Vũ Trọng Thức
với bà xã đã gặp lại Trần Văn Lược và người viết ba anh em nói chuyện về
thể thao của Viện: đá banh và bóng bàn …. Rất nhiều anh chị em hỏi anh
Thức về tình hình Thụ Nhân bên Việt Nam.
Gặp lại quý thầy Trần
Long và cô và thầy Ngô Đình Long làm phải nhớ “Tam Long” nhớ đến thầy
Phó Bá Long (chết). Khi hai thầy vừa an toạ thì nhiều Thụ Nhân chạy đến
chào và hỏi thăm sức khoẻ trong tình nghĩa thầy trò thật thắm thiết và
thân tình vẫn còn đậm đà thân thương như thuở nào.
Có một số anh
chị em có nhắc đến Mai Kim Đỉnh (Tư Liệt). Không biết bây giờ đang ở
Singapore hay ở Anh Quốc? Một thời người viết có những kỷ niệm với Anh ở
Tổng Liên Đoàn Lao Công Việt Nam và đảng Công Nông của Trần Quốc Bữu
cùng với Nguyễn Tấn Bữu và kỷ niệm trong ngày 30-4-75 trước khi bị đi
học tập cải tạo.
Nhiều lắm không thể kể hết ra đây.
Những hình ảnh và những kỷ niệm đươc gợi lại cho thấy cái đa dạng của Đại Hội Thụ Nhân 2016.
Riêng
tư một chút nói về Lê Bá Diệp (Đạo Dừa). Lê Bá Diệp gặp lại thì vẫn ồn
ào, vui vẻ như thuở nào, thích đấu láo với bạn bè. Không một chút chần
chờ Lê Bá Diệp “offer” ngay chổ ở tạm cho những đồng môn từ xa đến tham
dự Đại Hội như vợ chồng Hùng râu từ San Diego, người viết từ Chicago và
Lưu Văn Dân từ Pháp ở tại nhà trong thời gian Đại Hội. Còn Trần Văn Hùng
thì không ngại đường xa từ San Diego đã lái xe lên tận phi trường John
Wayne, Orange County đón người viết từ Chicago đến đưa về nhà một đêm dù
nhà của anh Hùng còn đang bề bộn vì đang sửa lại hệ thống ống nước.
Thời
gian Đại Hội cũng trùng với ngày thứ bảy nhóm anh chị em Thụ Nhân Nam
Cali thường họp mặt mỗi sáng thứ bảy tại một quán café Kobe. Trong dịp
này một số anh chị em thụ nhân tham dự Đại Hội cũng đến có mặt trong
buổi café sáng đó. Quá đông !!! Tiệm café không còn chổ ngồi, hết cả
những bình trà. Người đứng, người ngồi xôn xao nói chuyện vang dậy cả
một góc tiệm và ngoài hành lang. Nhiều khuôn mặt quen thuộc có mặt. Nếp
sống trẻ trung, đùa giỡn, chọc quê nhau ồn ào hiện rõ lên khuôn mặt mọi
người. Thật vui!!! Sau đó thì cùng nhau kéo đến nhà hàng California
restaurant trên đường Brookhurst của cô em gái của một Thụ Nhân ( K-1)
là Hùng Beau để được gia chủ khoản đãi môt bữa ăn trưa ngon miệng và
nhiều câu chuyện củ được nhắc lại vang dậy cả nhà hàng. Thật là vui!!!
Đó là nói về họp mặt riêng của nhóm Thụ Nhân K-1, K-2. Một dạng trong cái đa dạng của Đại Hội.
Còn
những lớp khác thì cũng xôm tụ không ai thua ai. Nhưng người viết không
có dịp tham dự những nơi đó cho nên không nói được gì nhiều. Tuy nhiên
một Thụ Nhân đến từ Chicago cùng với người viết là chị Đỗ MinhTâm K-8 và
chồng là dược sĩ Phạm Châu Nam, có nhà tại Cali có mời người viết và
anh Trần Văn Hùng đang trên đường từ phi trường ghé nhà chơi trong chiều
đó đang có họp một số anh chị em cùng lớp để ăn uống và tập dượt lại
những bài hát để ngày hôm sau trình diễn cho họp mặt của khoá 8. Phải
nói là nhóm K-8 này chuẫn bị rất chu đáo. Dù khác lớp và không có những
quen biết trước nhưng khi gặp nhau tại nhà chị Tâm đúng “tần số” “Thụ
Nhân” thì tình nghĩa đồng môn Thụ Nhân rộn ràng trở về với mọi người vui
vẽ trò truyện một cách rất tự nhiên.
Rất cám ơn và có lời khen
những anh chị em trong Ban Tổ Chức và BTC riêng cho khoá 1&2 như các
anh Võ Thành Xuân, Phạm Bá Đức, Hoàng Kim Long, Phạm Bá Vượng v..v và
hai MC Phan Thạnh và Lưu Văn Dân đã bỏ nhiều thời giờ và công sức “ăn
cơm nhà vác ngà voi” thu xếp tổ chức một Đại Hội và Họp Mặt Khóa thật ý
nghĩa này. Đủ cả những mục vui chơi giải trí như Họp mặt riêng từng
khóa, Đêm Nhạc Thính Phòng, Gala, Du thuyền, du lịch Las Vegas và Tour
tại Little Saigon … cho mọi người tham dự. Một tổ chức phải nói là tuyệt
vời dù có những sơ sót không sao tránh khỏi.
Đại Hội chấm dứt trong sự luyến tiếc và hẹn gặp nhau lại trong Đại Hội 2018./.